Ngày xửa ngày xưa, khi chưa có phương pháp siêu âm để xác định giới tính thai nhi. Có hai cái tên được đặt ra:
– Nếu là con trai, sẽ là Lưu Quang Tùng, đây là tên do bố đặt cho tôi.
– Nếu là con gái, thì là Lưu Thị Hằng Nga, đây là tên do các anh chị nhao nhao đòi đặt cho tôi, khi mong ước nhà có thêm một đứa em gái. Thú thật là tôi thấy cái tên này rất chối, lỡ lớn lên mà chẳng xinh như Hằng Nga mà lại hao hao thým Nở thì đúng là tủi hổ cho người mang cái tên.
Khi tôi ra đời, mọi người căn cứ vào một số thứ và nhanh chóng quyết định lấy tên Lưu Quang Tùng.
Thế nhưng bác hàng xóm tốt bụng đi làm giấy khai sinh cho tôi lại khai tên tôi là Lưu Thanh Tùng. Bố mẹ chậc lưỡi, thôi kệ, cũng thế cả thôi.
Vậy là tôi mang cái tên đấy từ đó đến giờ.
Xét ra, Tùng là một cái tên phổ biến. Lớp học nào cũng có một vài thằng Tùng. Thi tốt nghiệp, thi Đại học, có rất nhiều lớp chỉ toàn Tùng là Tùng.
Thanh Tùng cũng là một cái tên phổ biến không kém, có lẽ chục thằng Tùng thì phải đến quá nửa là Thanh Tùng.
Trong một lớp học có tới 4 thằng Thanh Tùng thì để phân biệt, người ta gọi theo họ, gọi là Lưu Tùng, chứ chẳng ai gọi là Thanh Tùng cả.
Cái tên là thứ để xác định bản thân là ai, và để phân biệt với những người khác. Nhưng thật tệ nếu tên mình giống với quá nhiều người, và người ta lúc nào cũng nhầm lẫn.
Tôi không thích bị giống người khác, càng không thịch bị gọi nhầm tên. Ban đầu, gọi nhầm thì tôi còn bảo người ta sửa lại. Về sau, gọi nhầm mãi tới mức phát ngán, gọi đúng thì tôi quay đầu lại, ko thì lướt thằng, coi như không nghe thấy.
Giá tôi là Quang Tùng, hay Mạnh Tùng, Duy Tùng, Hữu Tùng, Đức Tùng… hoặc một cái tên gì đấy đỡ phổ biến hơn thì tốt.
Mỗi một cái tên đều mang một ý nghĩa riêng. Cô bạn học chung lớp cấp 3 ngày trước đã dịch tên tôi thế này:
– “Lưu” trong từ “lưu manh”
– “Thanh” nghĩa là màu xanh.
– “Tùng” thì chắc là cây tùng
Tạm dịch: Cây tùng xanh lưu manh.
Xin đính chính lại là tôi không hề lưu manh đâu nhé, mà ngược lại, vô cùng lương thiện. Cả bầu trời đạọ đức, đại đương tư cách thế này, đứa nào nói ta lưu manh, ta vả chết.
Tên tôi cũng nằm trong Tứ Quý: Tùng, Cúc, Trúc, Mai.
Tùng với Mai thì đặt cho nhiều người quá rồi. Trúc và Cúc thì ít hơn một chút.
Hôm trước đi thực tập, thấy trong đống hồ sơ khách hàng có ông là tên Vi Văn Cu, con gái tên là Vi Thị Cúc. Hai bố con Cúc Cu, hợp lý quá còn gì =))))))
Đi nhiều nơi, gặp nhiều người, mới thấy các cụ ngày xưa, và một số cụ ngày nay, đặt cho con cái nhiều cái tên ngộ quá. Ngẫm lại thấy tên mình còn đẹp chán.
Gõ tên lên Google, thấy toàn ra diễn viên điện ảnh Hồng Kông Lưu Tùng Nhân. Buồn kinh khủng! Có lẽ bao giờ mình nổi tiếng hơn lão ấy thì tên của mình mới được hiện lên trang đầu của kết quả tìm kiếm.
Mà bây giờ muốn nổi tiếng nhanh nhất chắc mình phải gây ra một vụ trọng án động trời, cướp-giết-hiếp gì đấy. Có lẽ phải ngang tầm vụ cướp vàng. Tivi, đài báo, các trang lá cải sẽ giật tít ầm ĩ. Cái mặt của mình sẽ xuất hiện nhan nhản. Người ta nhìn lắc đầu ngao ngán: “Ôi dào! Cái thằng đấy trông mặt mũi hiền lành thế mà … abc, xyz….”
Nổi tiếng thì cũng có nhiều cách để nổi mà, trong đó có tai tiếng.
Mà cũng ko nhất thiết phải gây án, chỉ cần đầu tư một clip nhạc thật hoành tráng, nhưng đếch ra gì, tung lên mạng. Nếu đủ độ hút khách và may mắn, người ta sẽ để ý đến, và lại tung hô: Thảm họa mới! Hiệu ứng dây chuyền, bao nhiêu người vào xem, lượt view và dislike tăng ầm ầm. Clip và cái mẹt của mình sẽ được đem chế, xào nấu đủ kiểu. Hehe, Nói vậy thôi, chứ một đứa vô danh tiểu tốt như mình thì làm sao đủ trình để làm được điều đó. Để được nổi tiếng như siêu sao thảm họa hiện giờ cũng ko phải dễ đâu.
Thà không ai biết đến nhưng được sống trong bình yên, còn hơn là ai ai cũng biết tên nhưng lại kèm theo bao nhiêu điều tiếng.
Sau này nếu có con, tôi sẽ đặt cho nó một cái tên không quá phổ biến, nhưng cũng ko cần phải quá độc. Có lẽ sẽ là những vần đầu tiên trong bảng chữ cái. Để đứng đầu danh sách, giáo viên hay gọi. Điểm danh thì ko được đi trễ. Đi thi thì ngồi bàn đầu mà ngắm giám thị… Cho nó biết thân biết phận mà học hành tử tế.
Haiz, thật là lắm chuyện với những cái tên. Cái tên của tôi không có gì đặc biệt, nhưng cũng có những ý nghĩa riêng, và những câu chuyện riêng. Chắc tên bạn cũng vậy chứ? ^^